Chương 88

Nhất Niệm Chi Tư

13.286 chữ

15-12-2022

Im bặt.

Câm lặng như chết.

Trước câu trả lời của Trịnh Giải Nguyên, Tang Niệm chỉ lẳng lặng nhìn cậu, không phản bác cũng chẳng hùa theo.

Mà sự bình tĩnh này càng khiến Trịnh Giải Nguyên cảm thấy bồn chồn hơn.

“Ông đừng nhìn tôi như thế…”

Tang Niệm chớp mắt, chuyển chủ đề: “Thành Ruồi xảy ra hỏa hoạn, nhà của Kỷ Thần Phong bị liên lụy, tạm thời không ở được nên hiện tại bọn tôi đang sống trên gác xép của phòng khám.”

“Hả? Sống trên gác xép ư?” Trịnh Giải Nguyên sửng sốt, phản ứng giống với những người quen khác của Tang Niệm, “Tôi, tuy bố tôi đang khó khăn, nhưng dù sao trong thẻ tôi vẫn còn ít tiền, hay tôi đặt khách sạn cho hai ông trước để hai ông qua đó ở nhé?”

Tang Niệm ngáp một cái: “Không cần đâu, tôi có tiền.” Cặp mắt phượng liếc về hướng phòng khám bệnh, khóe miệng cong lên, “Tôi thích… chịu khổ cùng anh ấy.”

Trịnh Giải Nguyên dõi mắt theo đường nhìn của anh, thấy Kỷ Thần Phong đang bận rộn trong phòng khám qua tấm mành venetian truyền sáng.

Chắc đây là sở thích nhỉ.

Cậu nghĩ.

Tuy không hiểu nhưng cậu vẫn tôn trọng.

Sau năm, sáu phút chờ đợi, kết quả kiểm tra của Barca đã được đưa ra, huyết đồ và sinh hóa máu đều không có gì bất thường.

Trịnh Giải Nguyên chưa nuôi thú cưng bao giờ nên cũng không hiểu về mấy vấn đề này lắm, nhưng khi nghe đến câu “không có gì bất thường”, cậu thấy nhẹ nhõm hẳn đi.

Cậu nghĩ chứng khó tiêu này có thể được giải quyết bằng cách cho uống men vi sinh, nào ngờ câu nói tiếp theo của Kỷ Thần Phong lại khiến trái tim vừa hạ xuống của cậu bị treo ngược lên thêm lần nữa.

“Xét thấy một ngày rồi mà nó vẫn chưa đi đại tiện, tôi kiến nghị cậu nên cho nó chụp thêm X-quang đường tiêu hóa có thuốc cản quang.

Nếu có dị vật trong ruột mà không thể tự đào thải ra ngoài thì cần phải làm phẫu thuật để lấy ra.”

Vừa nghe đến làm phẫu thuật, Trịnh Giải Nguyên đã cuống lên: “Thế, thế có nguy hiểm gì không?”

Kỷ Thần Phong nhìn Barca đang nằm dưới đất, đáp: “Ca phẫu thuật nào cũng có rủi ro.”

“Vậy…”

“Nhưng tôi sẽ nỗ lực hết sức để giảm thiểu rủi ro xuống mức thấp nhất.” Lời nói của Kỷ Thần Phong như có ma lực khiến người ta bất giác bị thuyết phục, anh nhìn thẳng vào mắt Trịnh Giải Nguyên, nói bằng giọng chắc nịch, “Cậu có thể tin tưởng vào tôi.”

Vì cơ nghiệp của nhà họ Thi quá mức phức tạp nên cho dù có di chúc của cụ Thi để lại thì cũng phải mất hơn nửa năm mới phân chia xong.

Mà trong thời gian phân chia, Thi Hạo thường xuyên gặp gỡ một số cổ đông lớn của công ty và trở nên thân thiết hơn với họ, sau khi giải quyết xong việc phân chia tài sản thừa kế, gã ra nước ngoài để thăm chú mình là Thi Trạch Phương.

Thi Trạch Phương là con của cụ Thi cùng một sinh viên điều dưỡng sinh ra khi cụ về già, tuy được nhận về, nhưng trên phương diện thừa kế ông lại không có được ưu thế như bên chính thất, chỉ được nhận chút ít quyền sở hữu cổ phiếu.

Nhưng dù vậy, ông cũng là một trong mười cổ đông lớn nhất, là người mà Thi Hạo buộc phải lôi kéo gấp.

“Thanh niên quả nhiên rất có chính kiến.” Thi Trạch Phương gật đầu thán phục trước cậu thanh niên đứng trước mặt mình, “Chú tán thành với cách bố trí công việc kinh doanh của cháu, cháu nhiệt huyết và mạnh mẽ hơn so với ông bác cổ hủ của cháu, chú rất coi trọng cháu.

Nhưng quả thực chuyện này rất mạo hiểm, giúp cháu thì chẳng khác nào đứng về phía cháu …”

“Nếu ông nội muốn giao công ty cho bác cả thì đã chẳng phân chia cổ phần như vậy.” Thi Hạo “gãi đúng vào chỗ ngứa” của ông, “Một núi không thể có hai hổ, ông nội muốn chúng ta đấu đá với nhau, đấu đá đến phút chót, người thắng là vua.”

(*) Gãi đúng chỗ ngứa: Lời nói hoặc hành động đáp ứng đúng yêu cầu, sự mong mỏi của ai đó.

Thi Trạch Phương được mẹ nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, sự kính sợ mà ông dành cho bố ruột thì có thừa, nhưng tình thân thiết thì lại thiếu thốn.

Nghe Thi Hạo nói xong, ông ngạc nhiên trong giây lát rồi chắt lưỡi “chầng chậc”.

“Thật là tàn nhẫn.” Ông không ngạc nhiên, vì đó thực sự là điều mà bố ông có thể làm.

“Chú à, cháu hiểu nỗi đắn đo của chú chứ, nhưng chú không cảm thấy bất bình hay sao ạ? Dựa vào đâu mà bác lại được lấy nhiều nhất? Chỉ vì bác là con trưởng của vợ cả hay sao?” Thi Hạo cười chế nhạo, “Chỉ cần một ngày ông ta vẫn còn ngồi ở mâm trên, thì chúng ta mãi mãi chỉ là ‘cái ngữ giẻ rách không được ai công nhận’.”

Đôi mắt của Thi Trạch Phương chợt lóe sáng, nét mặt ông trầm xuống.

Câu nói này không chỉ là vảy ngược của Thi Hạo mà còn là vảy ngược của cả ông.

Dù cũng mang trong mình dòng máu của cụ Thi, nhưng suốt 40 năm qua, chưa bao giờ ông dám nhận với người ngoài rằng mình là người nhà họ Thi.

Trước hai người anh cùng cha khác mẹ, lúc nào ông cũng khúm núm quỵ lụy như kẻ hầu người hạ, để tránh cho bố và anh trai nghĩ mình có dã tâm tranh giành tài sản, ông đã sớm từ bỏ công việc kinh doanh để trở thành một họa sĩ.

Không con không cái, sống cô độc một mình.

Những người khác đều cho rằng ông là người đứng ngoài cuộc, từ lâu đã nhìn thấu hồng trần, chỉ có Thi Hạo vừa liếc mắt một cái đã nói ngay ra nỗi ấm ức trong lòng ông.

Phải, dựa vào đâu chứ?

Dựa vào đâu mà cùng một cha sinh ra, có người được đứng vòi vọi trên cao, còn có người lại phải bò toài dưới đất?

Thi Trạch Phương mím môi dưới, đến khi mở miệng ra lần nữa, giọng điệu của ông đã bớt chiếu lệ và chân thành hơn.

“Nói lại cho chú nghe ý kiến của cháu đi.”

Thi Hạo nở nụ cười tất thắng trước sự phát triển đúng như mong đợi.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa và wattpad của Táo.

Đến khi rời khỏi nơi ở của Thi Trạch Phương thì đã là hơn mười một giờ đêm.

Trước đó Thi Hạo đã đặt điện thoại về chế độ yên lặng, trong lúc nói chuyện với Thi Trạch Phương gã cũng không hề quan tâm, đến khi lên xe lấy ra xem thì phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ từ Trịnh Giải Nguyên và năm, sáu tin nhắn chưa đọc.

Trực giác thấy không ổn, gã không mở tin nhắn ra đọc mà gọi điện lại ngay cho Trịnh Giải Nguyên.

Xe thương vụ chạy bon bon trên con đường bằng phẳng và quạnh quẽ ở nước ngoài, trong lúc chờ tín hiệu điện thoại được kết nối, Thi Hạo cởi cả vạt, gã lấy chai Whiskey ra từ tủ ra rồi rót cho mình một ly.

“Alo?” Chuông điện thoại kêu suốt một hồi lâu cuối cùng cũng được kết nối, nhưng đây không phải giọng của Trịnh Giải Nguyên.

Thi Hạo cầm ly rượu, chậm rãi ngồi thẳng người.

“Trịnh Giải Nguyên vừa ngủ, mai mày hẵng gọi lại.” Giọng nam đầu dây bên kia nói.

Thi Hạo siết chặt nắm tay, giọng gằn nghiến răng nghiến lợi: “Sao lại là mày nữa? Tang Niệm, mày đúng là âm hồn bất tán mà.”

Nghe vậy, Tang Niệm hít vào một hơi thật sâu như thể đang cố gắng kìm nén để không bật ra những lời chửi bới thô t ục.

“Mày có cần hỏi lại giáo viên ngữ văn của mày xem âm hồn bất tán có nghĩa là gì không? Thích hợp để mô tả ai hơn?” Tiếng bước chân vang lên ở đầu dây bên kia, anh chuyển sang môi trường ồn ào hơn, hình như là ở bên đường, “Chó nhà mày đang nằm trong tay bạn trai tao, mày nói năng cho cẩn thận.”

“Chó nhà tao?” Thi Hạo nheo mắt, nhất thời không biết anh đang ám chỉ ai, “Barca à?”

“Mày còn con thứ hai ư…” Giọng Tang Niệm bỗng im bặt, anh lầm bầm chửi tục rồi trực tiếp kéo trung tâm câu chuyện về lại vấn đề chính, “Con Doberman của mày bị bệnh, nghi là bị tắc ruột do vô tình nuốt phải dị vật, bây giờ đang chụp X-quang cản quang với Barium, có điều Barium không trôi xuống ruột nhanh được nên sớm nhất cũng phải chờ đến trưa mới biết kết quả chính xác.”

Barca là chú chó đầu tiên mà Thi Hạo nuôi, nó được nhận nuôi từ trạm cứu hộ động vật và đã mang lại không ít niềm vui cho cuộc sống “lưu đày” cô đơn ở nước ngoài của gã.

Vừa nghe tin Barca bị bệnh, gã đã chẳng còn tâm trạng để hạnh họe với Tang Niệm nữa.

“Barca có bác sĩ riêng, tao sẽ liên hệ với họ ngay lập tức để chuyển viện…”

“Mày đừng [email protected] tình làm tội người khác nữa được không?” Tang Niệm lạnh lùng nói, “Mày biết bây giờ ở thành phố Hồng đang là mấy giờ không? Năm giờ đấy.

Chó của mày cần phải được theo dõi, Trịnh Giải Nguyên không yên tâm nên cứ ở bên nó suốt, cậu ấy thức trắng đêm không ngủ, nãy tôi bảo để tôi trông thay thì cậu ấy mới chịu lên sô pha chợp mắt.

Thi Hạo, tao không muốn xen vào chuyện giữa mày với cậu ấy, cũng hoàn toàn tôn trọng quyền tự do yêu đương của người trưởng thành, nhưng đệch mẹ mày đéo sống tử tế được à?”

Trịnh Giải Nguyên kể với Tang Niệm rằng mình cùng gã đang yêu nhau ư?

Thi Hạo hé miệng, hỏi theo bản năng: “Trịnh Giải Nguyên sao rồi?”

“Vừa ngủ, thế thì tao mới bảo mày mai hẵng gọi lại.”

Chỉ trong nháy mắt, hiểu lầm do Tang Niệm gây ra đã làm dịu đi cơn nóng nảy trong lòng Thi Hạo.

Gã im lặng một chốc, sau đó nốc cạn ly rượu trong veo trong vòng một hớp, kế đến buông ra những lời khó nghe theo thói quen.

“Chó nhà tao mà xảy ra chuyện gì thì nhất định tao sẽ không để yên cho mày đâu, cả thằng bác sĩ thú y kia nữa.”

Tang Niệm không nói gì mà chỉ dứt khoát cúp thẳng điện thoại.

Trịnh Giải Nguyên ngủ ngắt quãng, cậu nằm mãi đến trưa mới tỉnh dậy.

Lúc mở mắt ra, cậu vẫn còn hơi mù mờ khi thấy trần nhà xa lạ, nhưng vừa nghe thấy tiếng chó mèo kêu loáng thoáng bên tai, cậu đã bật dậy khỏi ghế sô pha.

“Thế nào rồi? Barca thế nào rồi?” Cậu bước nhanh xuống bậc cầu thang, xuống tới tầng một, sau đó tìm thấy Kỷ Thần Phong đang đọc ảnh chụp X-quang.

Thấy cậu tới, Kỷ Thần Phong tạm dừng cuộc trò chuyện với Giản Hành lại, đoạn xoay màn hình máy tính về phía cậu, nói: “Đến đúng lúc…”

Barium chảy vào kết tràng Barca xong không di chuyển được nữa, về cơ bản, có thể phán đoán rằng con chó bị tắc ruột ở kết tràng, mà để lấy được di vật ở vị trí này thì chỉ có cách phẫu thuật.

Bản hợp đồng lớn nhất Trịnh Giải Nguyên từng kí trong đời cùng lắm chỉ là hợp đồng giao dịch bất động sản, chỉ liên quan đến mỗi tiền nong, còn với mấy thứ hệ trọng như giấy đồng ý phẫu thuật thì cậu không làm chủ một mình được.

Cậu vò đầu bứt tai gọi điện cho Thi Hạo, chỉ một lúc sau đối phương đã nhấc máy.

“Mày… Mày đã đọc tin nhắn tao gửi cho chưa?” Cậu vừa thấp thỏm, vừa uể oải.

Trước khi đi, Thi Hạo giao cho cậu chú chó khỏe mạnh, nhưng mới chỉ được vài ngày, cậu đã khiến cho Barca phải nhập viện.

Cậu vô dụng quá, đến chó cũng chẳng chăm sóc được hẳn hoi.

Có lẽ người lạc quan có khả năng chịu đựng công kích tốt hơn những người khác, nhưng không có nghĩa là cậu không bị đả kích.

Suốt nửa năm qua, Trịnh Giải Nguyên đã gặp phải quá nhiều đòn đả kích, đến từ cha, đến từ mẹ, và đến cả từ cả đám bạn xấu.

Những cú sốc này tập trung thành một bó, sau khi Barca bị bệnh, nó đã phá vỡ hoàn toàn phòng tuyến của cậu, khiến cậu nghi ngờ bản thân, tinh thần sa sút.

“Tao xin lỗi, tao không trông chừng nó kĩ, tao cũng không biết nó ăn cái gì, ăn vào lúc nào mà để tắc ruột nữa…’

“Tao sẽ về đến thành phố Hồng vào lúc mười một giờ đêm.

Trước khi tao về, chuyện của Barca do mày toàn quyền quyết định.” Thi Hạo dừng lại, nghĩ đến lời Tang Niệm nói vào tối qua, gã an ủi một cách cứng nhắc: “Chuyện này không liên quan đến mày, mày đừng tự trách mình quá.”

Tang Niệm xách cơm hộp về phòng khám thú y, vừa bước vào cửa, anh đã thấy Trịnh Giải Nguyên đang ngồi trên băng ghế dài ở khu vực chờ, tay chống trên đùi, nhìn chằm chằm xuống đất, không biết đang nói chuyện điện thoại với ai.

Vì mệt mỏi nên sắc mặt cậu có hơi xấu, tóc tai cũng bù xù, Tang Niệm nhìn dáng người khom khom của cậu từ xa, trong cơn hoảng hốt, anh thấy toàn thân cậu bỗng ủ dột hẳn đi.

“Tối mày đã về tồi ư? Không phải bảo mai mới về sao?” Cậu hoàn toàn không nhận ra rằng Tang Niệm đang tới gần, vẫn trò chuyện như thường với người ở đầu dây bên kia, “Thật ra cũng không cần lo cho Barca quá, bác sĩ Kỷ giỏi lắm, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu… Tao ư? Tao không sao.

Giọng à? Chắc… Có lẽ do tối qua ngủ không ngon, họng hơi đau.”

“Chuyện bên mày suôn sẻ không… Suôn sẻ là tốt rồi… Mua quà cho tao á hả? Gì cơ? Này, mày đừng có mua mấy thứ kỳ cục đấy…”

“Tại hồi trước mày cứ tặng tao mấy cái món quái dị… Không phải, vòng cổ thì có gì không ổn chứ? Tao còn nạm hẳn kim cương…”

Tang Niệm quan sát trong hai phút, anh trơ mắt nhìn “đám mây vũ tích” này dần xua tan đi hơi mù, tỏa ra ánh sáng rực rỡ lần nữa.

Đợt trước Trịnh Giải Nguyên gọi điện thoại cho anh, bảo mình đã lên giường với Thi Hạo, tuy từng thấy hoài nghi, nhưng Tang Niệm càng muốn tin rằng đây là một sự hiểu lầm, bởi nếu không phải hiểu lầm thì chắc chắn Trịnh Giải Nguyên sẽ phải chết.

Ai mà ngờ được rằng, sau một tháng không gặp, Trịnh Giải Nguyên chẳng những không bị làm sao mà còn dính dáng tới Thi Hạo nhiều hơn.

Từ lúc thấy Trịnh Giải Nguyên bình an sống sót, anh đã biết chuyện này chẳng hề đơn giản như vậy.

Mọi bằng chứng và chi tiết đều chỉ ra một sự thật mà Tang Niệm không thể hiểu được, mà việc chân tướng bị bại lộ này cũng đã gián tiếp lí giải cho khúc mắc trong suốt nhiều năm của anh — Vì sao Thi Hạo lại có ác cảm với anh như vậy?

Trao thân không trao tình à?

Hiện tại mới chỉ là bắt đầu mà thôi, Thi Hạo vẫn chừa lại đường sống cho Trịnh Giải Nguyên, nhưng chờ thêm một thời gian dài nữa, nếu cậu còn muốn cất giấu tình cảm không giao ra thì nhất định Thi Hạo sẽ phát điên lên mất.

Bản thân là người từng trải nên Tang Niệm hoàn toàn hiểu rõ tâm lý của người điên.

Mà Trịnh Giải Nguyên thì lại chậm chạp, kém nhạy bén quá, nếu không có ai chỉ cho cậu ta thì chắc còn lâu mới ngộ ra được.

Mà thôi, bỏ đi…

Tang Niệm cụp mắt xuống, mỉm cười nhìn Trịnh Giải Nguyên đã lấy lại được tinh thần, sau đó quay người cầm túi đi tìm Kỷ Thần Phong.

Đường tình duyên của Thi Hạo mà suôn sẻ quá thì anh thấy khó chịu lắm..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!